Càng thiếu đi lời nói cửa miệng, càng bớt chuốc họa vào thân
Khi những lời nói không phải là công cụ sưởi ấm trái tim con người, nó có thể trở thành thứ làm tổn thương người khác. Một người thích thể hiện khả năng miệng lưỡi của bản thân chỉ khiến chính mình tự khổ sở với những sân si mà thôi. Nói càng nhiều, càng dễ tổn thương, cuối cùng người chịu thiệt là mình.
Đời người, khôn ngoan là phải quản lý tốt cái miệng của mình. Cuộc sống là một bản án kết quả của các lời nói và hành động. Miệng của bạn trở thành cánh cửa dẫn đến phước lành hay bất hạnh, đều do chính bạn quyết định.
Người xưa dạy: Trước khi nói phải uốn lưỡi 7 lần. Suy nghĩ thật kỹ trước khi mở miệng, thà nói ít còn hơn nói nhiều. Thà im lặng hơn là nói xằng. Họa từ miệng mà ra, có thể nói ít bao nhiêu thì sẽ bớt đi được nhiều điều tai tiếng bấy nhiêu.
Càng thiếu thức ăn vào bụng, càng bớt đi bệnh tật
Người xưa nói rằng: Những thứ có thể chữa lành nhất trên thế giới là thức ăn và lời nói.
Quả thực thì không thể phủ nhận rằng đồ ăn ngon sẽ mang đến cho chúng ta nhiều niềm vui cũng như sự thích thú. Thế nhưng việc ăn quá nhiều sẽ khiến cho bộ não hoạt động trì truệ. Từ đó kéo theo những tiềm ẩn về sức khỏe.
Cuộc sống này nên bớt ăn thịt, những món chiêu dầu mỡ, hãy ăn nhiêu rau củ, chăm chỉ tập luyện thể dục thể thao. Tổ tiên đã có những cảnh báo cho con cháu đời sau là: Thế hệ trẻ đừng ăn thịt vào buổi tối, hãy ăn canh rau thay vì nước thịt. Vừa dưỡng sinh lại vừa tiết kiệm.
Khi mọi ɴgườι không còn phải lo lắng về vấn đề ăn mặc nữa, thì thức ăn không chỉ là nhu cầu để chúng ta no bụng mà còn là phương tiện để chúng ta trải nghiệm một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Càng thiếu đi ham muốn, muộn phiền tự nhiên cũng càng ít đi
Ham muốn được xem là động lực để chúng ta tiến về phía trước, nhưng nếu chúng ta quá sa đà vào nó thì chính là nguồn gốc của đau khổ.
Những thứ vốn dĩ không thuộc về mình thì nó như ảo ảnh, có thể biến mất trong nháy mắt. Khi lòng tham vượt quá giới hạn, con người sẽ đánh mất lý trí, không những không đạt được điều mình muốn mà còn đánh mất tất cả những gì mình đang có.
Ham muốn là bản năng của con người, nhưng điều làm nên sự khác biệt giữa người với người là khả năng kiểm soát ham muốn.
Chúng ta sống ở đời đừng chạy theo những điều xa vời mà quên mất những điều hạnh phúc đang hiện hữu. Dục vọng vốn không phân thiện ác, nhưng nếu nó bành trướng quá mức sẽ trở thành kẻ thù của hạnh phúc. Hãy trân trọng những gì mình đang có và buông bỏ những ham muốn không thực tế.
Một cuộc sống đầy cám dỗ như này thì chúng ta nên làm là bớt ham muốn hão huyền. Một cuộc sống tươi đẹp cần biết mưu cầu chữ ”ít”. Nói ít, suy nghĩ cẩn trọng, thì sẽ bớt rước họa vào thân. Ăn ít, không ăn uống quá độ thì ít rước bệnh vào người. Lòng ít tham, luôn biết bằng lòng với những gì mình đang có sẽ ít ưu phiền.