Căn bệnh phong, một thời gian dài bị lãng quên, gần đây đã trở thành tâm điểm chú ý khi hai bố con ông P. ở Cao Bằng được phát hiện mắc phải. Căn bệnh này không chỉ tồn tại trong cộng đồng ở vùng sâu, vùng xa mà còn xuất hiện ở khu vực thành thị. Câu chuyện của hai bố con ông P. là lời cảnh tỉnh về sự cần thiết phải nâng cao nhận thức và cảnh giác đối với căn bệnh này.
Anh V.A.D, sinh năm 2004, bắt đầu phát hiện một chấm nhỏ trên vùng thắt lưng của mình vài năm trước. Ban đầu, anh nghĩ rằng nó không gây đau hay ngứa nên đã bỏ qua. Tuy nhiên, khi chấm nhỏ này lan rộng bằng lòng bàn tay và đổi màu sáng hơn so với vùng da khác, anh mới quyết định đến bệnh viện khám. Tại đây, anh được chẩn đoán sai là viêm da tiếp xúc do tác động của chất liệu thắt lưng da. Phải đến khi tình trạng không thuyên giảm sau khi uống và bôi thuốc, anh D. mới được chẩn đoán đúng là mắc bệnh phong. Đáng chú ý hơn, ông P., bố của anh D., cũng được phát hiện có những tổn thương tương tự trên da của mình.
Theo Tiến sĩ, bác sĩ Nguyễn Hồng Sơn, Trưởng khoa Phẫu thuật tạo hình thẩm mỹ và Phục hồi chức năng (Bệnh viện Da liễu Trung ương), bệnh phong là một bệnh lây nhiễm, không phải di truyền. Trực khuẩn phong có thể tồn tại trong cơ thể hai bệnh nhân trên từ 1-3 năm, nhưng cũng có trường hợp thời gian ủ bệnh kéo dài đến 20 năm. Điều này cho thấy sự phức tạp và khó lường của căn bệnh này.
Trong quá trình điều trị, Bệnh viện Da liễu Trung ương đã miễn viện phí, tiền ăn và hỗ trợ quà động viên cho hai bố con anh D. để giúp họ vượt qua khó khăn. Đồng thời, các bác sĩ cũng kêu gọi nâng cao nhận thức về bệnh phong trong cộng đồng.
Thạc sĩ, bác sĩ Lê Thị Mai, Trưởng phòng Chỉ đạo tuyến, Bệnh viện Da liễu Trung ương, cho biết số ca mắc phong mới phát hiện mỗi năm ở Việt Nam đã giảm mạnh so với 10 năm trước. Tuy nhiên, các ca bệnh mới phức tạp hơn và phần lớn thuộc thể nhiều khuẩn, biểu hiện lâm sàng không điển hình. Điều này đòi hỏi sự chú ý và cảnh giác cao độ từ cộng đồng và đội ngũ y tế.
Tổ chức Y tế Thế giới (WHO) đã xếp phong vào nhóm những bệnh bị lãng quên. Sự lãng quên này không chỉ là sự thiếu quan tâm từ cộng đồng mà còn bao gồm việc chính các bác sĩ ngoài ngành da liễu không được đào tạo đầy đủ về bệnh phong, dẫn đến việc bỏ sót hoặc chẩn đoán nhầm. Đây là lời cảnh tỉnh về sự cần thiết phải nâng cao nhận thức và đào tạo về bệnh phong trong ngành y tế.
Thông qua câu chuyện của hai bố con ông P., chúng ta thấy được sự cần thiết của việc nâng cao nhận thức về bệnh phong. Không chỉ dừng lại ở việc điều trị, mà còn cần có những chương trình giáo dục sức khỏe cộng đồng để giúp mọi người hiểu rõ hơn về căn bệnh này, từ đó có thể phát hiện và điều trị sớm, giảm thiểu những biến chứng không đáng có.
Như vậy, việc phát hiện và điều trị bệnh phong không chỉ là trách nhiệm của ngành y tế mà còn đòi hỏi sự tham gia tích cực của cộng đồng. Chỉ khi có sự chung tay hợp tác, chúng ta mới có thể đẩy lùi căn bệnh này và giúp những người mắc bệnh có thể hồi phục sức khỏe và hòa nhập với cộng đồng.